Để gió cuốn đi....
....Cho những vu vơ....
Thời gian lặng lẽ trôi đi, để lại trong lòng người những dấu vết khó phai mờ...Không phải là vết thương nhưng cũng đủ sâu sắc để khó quên, đủ để mang theo suốt cuộc đời....
Dòng xoáy cuộc đời cuốc đi tắt cả để những thứ đã qua được gọi là quá khứ và .. kỉ niệm. Có giống nhau không? Có lẽ quá khứ người ta muốn cất giữ ở nơi sâu nhất trong tâm hồn, có thể là mãi mãi không tìm lại . Còn kỉ niệm có thể là vui, có thể là buồn... được cất ở nơi nào đó để tìm lại để nhớ, để hoài niệm bất cứ khi nào cần.
Những năm tháng học sinh đã qua, để lại những kỉ niệm khó quên. Kỉ niệm cứ dày thêm, mà mỗi lần nhìn lại lại đem đến một cảm giác khó tả....
....Rồi cũng qua cái thời sinh viên tươi đẹp. 3 năm học cũng đủ để có thêm những mối quan hệ, những người bạn, những bài học...có thể dễ quên, có thể mang theo suốt cuộc đời sau này.
Quen và quên.... cái ranh giới tưởng xa mà lại gần đến thế. Quen thêm một người, nói chuyện, gặp mặt.... rồi...quên. Mà cũng chẳng phải là quên tuyệt đối. Bất chợt một lúc nào đó, cứ mơ hồ giữa quên và nhớ....Tôi gọi đó là những cảm xúc vu vơ, thoáng qua... vế một ai đó cũng ...vu vơ và.. thoáng qua...!
Không dặn lòng phải quên, không bắt mình phải giữ lại tất cả, cứ để cảm xúc tự nhiên, đến và đi nhẹ nhàng thôi nhé!
Nếu có thể, một lúc nào đó nhìn lại, sẽ mỉm cười và.... bước tiếp...
Cho những gì vu vơ.....