CON NHỚ!
Một mình trong đêm khuya vắng, bên trang sách, con nhớ! Có lẽ mọi người bảo con hay buồn vu vơ, vô cớ. Có đúng không ba?
Con không như những người con gái khác. Có người bảo con thế ba àh! Họ bảo con cứng rắn, trái tim con bằng sắt đá. Nhưng họ đâu hiểu con! Chẳng ai hiểu con cả, chẳng ai biết con buồn, kể cả mẹ và anh con. Có một người luôn hiểu con, luôn biết con muốn gì, luôn an ủi, động viên con những khi con không vui, bao giờ cũng ngọt ngào, ấm áp! Một người con tìm đến vào những buổi trời chiều mát mẻ, con luôn nghe hơi thở ở bên con, là người mà vào mỗi đêm con hay nhớ và khóc, khóc,… đến ướt cả gối.
Có lẽ con có nhiều bạn bè nhưng sao con không thể chia sẽ với họ những suy nghĩ của con. Con không thể ba àh! Con ngốc lắm. Không biết con ôm khư khư những nỗi buồn ấy làm gì nữa! Có những lúc con muốn vứt bỏ tất cả không suy nghĩ gì nữa, nhưng nào được. Càng ép mình không nghĩ con lại càng thêm buồn, thêm đau!
Con có ích kỷ không ba khi thấy chúng bạn có ba quan tâm, lo lắng.Với con điều đó là không thể có nữa! Con đã khóc đấy ba àh!
Tết người ta vui là con lại buồn. Nhìn mâm cơm giao thừa sao lòng nặng trĩu, nước mắt chợt trào. Nhưng con không khóc ngay lúc đó đâu. Con cứ nghĩ là mình mạnh mẽ. Con nghĩ mình làm được điều đó. Nhưng khi mọi người đi ngủ cả là lúc con khóc!
Ba có biết không khi con nhìn thấy dáng người nào mặc áo công nhân xanh xờn màu, đi xe đạp cũ, mang đôi dép Nhật xanh cũ là con đau lắm ba ơi!
Và ở nơi xa kia ba có biết không con thèm nghe tiếng ba, thèm nghe giọng hát của ba. Ba la mắng con cũng được, ba giận hờn con cũng được, nhưng con muốn ba vẫn ở đó! Àh, mà có bao giờ ba la con câu nào đâu. Từ nhỏ đến lớn toàn mẹ la con thôi, ba là người dỗ dành con mỗi khi như vậy! Con là con cưng của ba mà.
Sao người ta lớn vậy, 40-50 tuổi rồi vẫn còn có cha mẹ đầy đủ, còn con thì không? Câu này con tự hỏi mình, rồi trả lời bằng những giọt nước mắt!
Con không đi chơi với bạn bè nhiều không phải vì con sợ la mắng. Con biết được nỗi đau mất người thân, nó đau lắm, nó ẩm ỉ mãi không sao quên được. Con không muốn để mọi người lo lắng cho con, con không muốn mẹ và anh phải khóc thêm một lần nào nữa! Bởi con biết sự lo lắng đó, con vẫn chờ, lo lắng khi anh con đi chơi về khuya mà. Con sẽ không ngủ khi anh chưa về đến nhà đâu.
Không biết mai này con sẽ thế nào. Nhưng con sẽ cố gắng sống tốt. Con gái ba sẽ làm được đúng không ba!
Đêm đã khuya rồi, mọi người đều đã ngủ. Nhìn lên bầu trời con chỉ thấy toàn sao không thôi. Không gian yên tĩnh quá. Nhưng con không còn sợ nữa bởi con biết có một người luôn thức cùng con!
Ba mãi ở cạnh con ba nhé! Con yêu ba, nhớ ba, nhiều, nhiều….!