oliver Thành viên mới
Tổng số bài gửi : 26 Join date : 15/05/2011
| Tiêu đề: NGÀY BUỒN NHẤT Sun May 15, 2011 9:04 pm | |
| NGÀY BUỒN NHẤT
Buồn là cảm giác mà người ta dễ mắc phải khi gặp một trong những “cái thất”: thất bại, thất tình, hay thất vọng. Vân vân và vân vân.
Nó đi tìm cái ngày buồn nhất của đời mình trong số chuỗi ngày buồn lê thê.
Ngày buồn nhất có thể là ngày của năm học cuối cấp hai. Mười bốn tuổi ham chơi, bỡ ngỡ khám phá rung động đầu đời thế là học sút. Điểm tổng kết gần với danh hiệu HS giỏi chỉ 0,1. Mẹ mắng. Nó biện minh. Ba giận tát một tai. Nó khóc và buồn. Mẹ an ủi năm sau cố gắng. Nó thi đỗ trường chính quy với điểm cao ngất ngưỡng nhu một sự “lấy công chụt tội”. Ba mẹ tự hào. Thế là quên sạch ngày buồn trước đó.
Thi Đại học xong, có lẽ ngày buồn nhất là ngày nó biết điểm. Nó trượt. Nó trốn ra sau nhà nằm nhoài người trên võng, ngước lên nhìn trời, nhìn sao, trời không mưa mà nước đâu dột ước cả mặt. Bực mình, ngán ngẫm. Đi ăn liên hoan nhỏ bạn thân mà nước mắt chảy dài. Mừng cho bạn, buồn cho mình. Mẹ bảo: “bắt đầu lại, lo gì”. Vậy là nó bắt đầu lại khi người ta đã xuất phát rồi. Kì thi Đại học nữa lại đến, không muốn “trèo cao té đau” nên nó quyết định không thi ĐH mà chọn một trường Cao đẳng cho vừa sức. Cuối cùng cũng nhận được giấy báo trúng tuyển. Ngày nhập học, nó làm một party nhỏ mời nhỏ Trân, nhỏ Na. Party của nó có cốc, ổi, xoài, bánh tráng chấm tương cay xé lưỡi… Bố mẹ tự hào. Nó vui. Ngày buồn trước đó lại đi đâu mất.
Đi học xa nhà, tiếp xúc với xã hội đua chen nó vẫn tự tin vững bước. Rồi nó yêu. Yêu một người khác với mình. Anh chững chạc, ít nói, nghiêm nghị đến lạnh lùng. Nó hoạt bát, nói nhiều, nóng nảy và háo thắng. Khác thế nhưng yêu thật, yêu hết mình. Hạnh phúc với tình yêu đầu đời được hai năm trọn vẹn. Không hơn. Không kém. Anh nói chia tay. Hỏi vì sao. Anh im lặng. Nó buồn và khóc. Có lẽ đó là điều đã định trước, vì khác nhau nên yêu và cũng xa nhau vì nó. Cuộc đời như một chuyến đi, anh đã không cùng nó tiếp tục đi trên một con đường mà rẽ sang hướng khác. Nó lang thang dưới mưa. Con đường về nhà như xa lắm. Mưa hòa với nước mắt ngấm vào miệng nghe mằn mặn, cay cay. Qua một đêm, ngày mới lại bắt đầu, nó tỉnh dậy không buồn, không vui. Tự nhủ: “rồi sẽ có một người cùng mình đi tiếp con đường phía trước”. Nó lại sống cuộc sống của mình với xung quanh là tiếng cười và tình thương yêu của gia đình, bè bạn. Ngày buồn không có anh đã để lại phía xa…
Đường phố tấp nập người qua. Nó thững thờ thả từng bước xuống nền đường về chỗ ở như lạ, như quen. Người gánh hàng rong rảo bước ra về, chợ chiều gần như vãng, anh công nhân dong xe vội vã,… Ai nấy đều mang một dáng dấp hối hả, vội vàng. Đèn phố bắt đầu lóe sáng, những ánh sáng nhỏ to như thúc, như dục. Ngày buồn này qua đi thì tiếp sau lại có ngày buồn hơn thế. Tại sao ta cứ vẩn vơ đi tìm cái ngày buồn nhất mà không nghĩ đến những ngày vui. Những ngày mà ta được sống trong sự đùm bọc chở che của bạn bè, người thân. Những ngày ta đã có những phút thăng hoa của thành công dù là nhỏ bé giữa đời người rộng lớn. Phố đã sáng rực điện đường. Tối ba mươi, thời điểm cuối ngày và cũng là cuối năm. Thời khắc giao thừa đã đến, nhà nhà đã chuẩn bị cho bữa cúng giao thừa chào đón năm mới sắp đến, mong mỏi một năm yên vui, đầm ấm, thành công. Đang mải mê với dòng suy nghĩ nó bỗng giật thót lại: “tết đến rồi ! về thôi !”
|
|