Trôi dạt xa quê nhà đã hơn năm mùa lá sắn rụng, sáng nay trời sang thu chớm lạnh, con chạnh lòng hoài nhớ về quê xưa, nơi mà mỗi sớm mai thức giấc, cả đất trời còn đang chìm trong màn sương núi chớm lạnh, bên bếp than củi đượm nồng, má đang chuẩn bị bữa cơm mai cho gia đình.
Bước vào biển người mênh mông của xã hội xô bồ, mỗi sớm thức dậy ăn vội ổ bánh mì, dĩa bánh bèo hay tô mì trộn, đôi khi chẳng ăn thứ gì vội vàng đến lớp, con dần quên bữa cơm mai của gia đình. Con dần quên đi lời má dặn lúc ra đi tìm tri thức: Không có má, có gia đình chăm lo con phải tự biết lo cho bản thân, nhất là phải ăn uống đầy đủ vào, bữa cơm mai là bữa quan trọng, bận gì thì con cũng phải ăn bữa mai rồi mới có sức học hành nghe con. Rồi cả câu nói mà má thường hay nhắc:
“ Ai thương cũng để ngoài da
Cơm thương thì tới ruột già ruột non”.
Đối với má, hay đối với nhà nông nói chung, bữa cơm mai là bữa cơm quan trọng, sớm mai có một bữa cơm “chắc ruột” để rồi tận sức cho một ngày cày, bừa, cuốc, xới cật lực, không có bữa cơm thì là sao có sức mà lao động. Hơn thế nữa, bữa cơm nói chung và bữa cơm mai nói riêng có ý nghĩa quan trọng đối với gia đình người Việt, bữa cơm là dịp để đại gia đình sum họp, chuyện trò, các thành viên trong gia đình biết những khó khăn, giúp đỡ nhau, gắn bó nhau hơn. Bữa cơm mai, một buổi họp bàn công việc cho ngày mới, bữa cơm bắt đầu sự sống mới và thêm một tình yêu thương mới. Âý vậy mà giờ đây bưa cơm mai như rơi vào quên lãng, với những món ăn nhanh, tốc hành hỏi còn ai chạnh lòng nhớ về một thời ngồi bên gia đình trong một buổi mai với hơi ấm của chén cơm nồng đượm.
Sáng nay cái lạnh của hơi thu mặc dầu không giống cái lạnh hơi sương của núi rưng quê mình, nhưng không hiểu sao nó làm con nhớ quá chừng bữa cơm mai của má. Má! Con mong một ngày gần nhất được về ăn bữa cơm mai bên gia đình như bữa cơm má nấu năm xưa.